Tin tưởng điều kỳ diệu

1001 TÂM THƯ 

Cuộc Thi HÃY NÓI LÊN You Speak We Listen do Thực tập sinh Ei LEADER INTERNSHIP EDUTOUR tổ chức. Các chuyên gia Kỹ năng sống và Hướng nghiệp trải nghiệm của EDUTOUR cũng dành tặng những lời nhắn nhủ yêu thương và sâu sắc đến từng bài thi của các thí sinh.

Bài viết cũng đã được đăng tải và nhận được sự động viên, ủng hộ của các thành viên group HÃY NÓI LÊN You Speak We Listen.

EDUTOUR trân trọng gởi lời cảm ơn đến Ban Tổ chức cuộc thi, các trường, các cộng đồng, các bạn đọc đã đồng hành cùng cuộc thi thật tuyệt vời.

Xem thêm Danh sách thí sinh đạt giải.

● Bài chia sẻ từ bạn Minh Ngọc, Giải Kỹ Năng

Có lẽ, tôi chẳng thể nào quên được câu nói của S. Exupery “Nếu Trái đất hình vuông thì ta sẽ có các góc cạnh để ẩn nấu nhưng vì Trái đất hình cầu nên chúng ta lại phải đối mặt với cuộc đời”.

Thật đúng vậy, mỗi chúng ta ai ai cũng phải trải qua những phút giây khó khăn, phải đối diện với những thử thách vô cùng cam go. Hôm nay, khi có cơ hội đến với cuộc thi “Hãy nói lên”, tôi xin phép chia sẻ câu chuyện cùng nỗi trăn trở của mình.

Lạ thật đấy, kể từ hồi còn bé xíu, những hình ảnh về tương lai bản thân giàu có, thành đạt, có nhà xịn, xe sang luôn hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi và thậm chí chúng còn len lỏi cả vào trong những giấc mơ. Càng lớn lên tôi càng định hướng bản thân sẽ đi theo ngành kinh tế, và sự quyết định dần được chắc chắn kể từ khi tôi học lớp 7 – lúc tôi bắt đầu hành trình bán hàng online, kiếm ra những đồng tiền đầu tiên.

Hồi đó, tôi có thường xuyên mua quần áo tại một shop, mua nhiều đến nỗi chị bán hàng còn bảo “mua gì nhiều thế, mua về bán hả? Nếu bạn thì nói, chị để giá sỉ cho”. Lúc đó tôi chỉ cười trừ vì nghĩ còn bé vậy mà bán buôn gì. Thế nhưng, không hiểu làm sao mà câu nói ấy cứ văng vẳng, bám chặt trong tâm trí tôi suốt mấy ngày sau đó. Tôi đắn đo, suy đi tính lại rất lâu, đặt ra rất nhiều câu hỏi rằng “Mình có làm được không?”, “Mình bán như thế nào?”, “ Lỡ lỗ thì sao?”,.. Nhưng rồi, tôi đã đưa ra quyết định vô cùng liều lĩnh đối với tôi lúc bấy giờ – đó chính là dấn thân vào con đường này.

Tôi bán hàng mà không để cho bất cứ ai biết, kể cả bố mẹ, người thân hay bạn bè. Chính vì vậy, việc kiếm được khách hàng đầu tiên vô cùng khó khăn. Tôi lặn lội lên các hội nhóm bán hàng, đi nhắn tin chào hàng, chăm chỉ đăng bài, bình luận suốt mấy ngày liền. Và cuối cùng, bao nhiêu công sức đã được đền đáp, tôi đã có vị khách đầu tiên. Đến giờ tôi vẫn nhớ như nguyên đó là đơn đặt một chiếc áo phông màu vàng xinh xắn, chính tay tôi lấy hàng, đóng gói, viết thiệp cảm ơn và đi giao hàng. Sau khi đơn hàng được chuyển giao thành công, trong tay cầm số tiền lãi là 50.000đ mà lòng tôi hân hoan, vui sướng vô cùng, cứ như là mình đã thành đại gia vậy.

Dần dà sau đó, tôi học cách thiết kế logo, tạo các chương trình giảm giá, tuyển thêm các cộng tác viên để tăng độ nhận diện thương hiệu và đưa đơn đi nhiều hơn. Sau đó, khi kiếm được số tiền mà có thể mua những món đồ mình thích, ăn chơi với bạn bè,.. tôi quyết định nói với bố mẹ. Ban đầu, bố mẹ lo rằng tôi sẽ sa sút trong việc học nhưng dần thấy tôi tự chủ trong tài chính mà vẫn giữ vững thành tích học tập nằm trong vị trí cao của lớp nên đã ủng hộ tôi.

Nhưng rồi, tình hình kinh tế nhà tôi bắt đầu bất ổn khi tình hình dịch bệnh kéo dài và mẹ tôi đổ bệnh…Mẹ tôi e rằng vào năm sau không thể có đủ điều kiện cho tôi đi học nên nói với tôi không cần đi học đại học mà ở nhà bán hàng luôn. Thật sự lúc đó tôi vô cùng sốc, tôi khóc lóc rất nhiều, giải thích với mẹ rất nhiều rằng tôi muốn đi học đại học đến thế nào. Bỗng chốc một điều cứ nghĩ là bình thường lại trở thành ước mơ của tôi.Vâng, ước mơ của tôi là được đi học đại học!

Tôi đã nung nấu ước mơ trở thành doanh nhân thành đạt từ thuở bé, tôi đã vạch ra những mục tiêu và thậm chí là từng bước đi của mình trong tương lai. Tôi nỗ lực, cố gắng để đạt thành tích học tập cao trong lớp, tôi tưởng tượng đến cái ngày trúng tuyển vào đại học kinh tế top đầu, rồi tôi đi học ở đó suốt 4 năm, có một quãng đời sinh viên tuyệt đẹp. Sau đó, tôi tưởng tượng đến cái ngày cầm tấm bằng đại học ra đời, có một công việc tuy khó khăn ở bước đầu nhưng dần dần tôi lên được vị trí điều hành. Song song với đó, tôi vẫn duy trì việc bán hàng, và mở dần ra những cửa hàng và chuỗi cơ sở trên khắp cả nước. Mọi thứ như rõ mồn một trong đầu tôi. Ấy vậy mà, câu nói của mẹ như xé toạc bức tranh đó. Làm sao tôi có thể thực hiện những dự định đó mà không học cơ chứ. Tôi thất vọng, bất lực và không biết làm thế nào cả…

Tuy nhiên, tôi sẽ không đầu hàng trước số phận, trước thử thách đó đâu. Tôi tin rằng tôi sẽ có hướng giải quyết ổn thỏa. Tôi vẫn mong chờ ngày tôi thành đạt.

Tôi tin vào những điều kì diệu mà cuộc sống mang lại nếu tôi thực sự quyết tâm và cố gắng.

Còn bạn, câu chuyện của bạn ra sao? Hãy cùng mình chia sẻ qua cuộc thi “Hãy nói lên” nhé!

Đôi lời nhắn nhủ từ anh Lê Ngọc Hải, CEO Edutour

Chào cử nhân kinh tế tương lai. Bạn Ngọc thân mến!

Đọc hết câu chuyện của bạn, hình ảnh đầu tiên trong tôi nhớ về quá khứ của chính mình là gì bạn biết không? Đó là “tui” của bạn cách đây gần 30 năm, ngày đó tôi cũng khó khăn, hoàn cảnh kinh tế cũng tương đồng như bạn bây giờ, do đó, tôi rất, và rất hiểu nỗi lòng của bạn hiện nay.

Khi nhận được tin trúng tuyển vào Đại học, một cảm giác vỡ òa trong tôi với bao niềm hạnh phúc, sung sướng, tôi đã thét lên, đánh thật mạnh vào thằng bạn thân, không kiềm chế được bản thân và đã nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.

Và sau đó là cảm giác lo lắng ùa đến: Tiền đâu mà đi học?

Nhưng tôi vẫn tự tin, chuẩn bị khăn gói để bước vào một ngưỡng cửa mới của cuộc đời: Đi học Đại học. Bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống mới, tôi tìm những lớp dạy thêm để trang trải cho cuộc sống kinh tế khó khăn lúc bấy giờ, tôi đi phục vụ quán cafe vào cuối tuần, hay dành trọn những ngày hè đi phụ hồ, đạp xích lô để kiếm thêm

…và tôi đã vượt qua 4 năm Đại học.

Ngọc thân, tôi trải lòng về bản thân không phải để nhận lời khen hay đánh giá từ người khác, mà mong muốn rằng, với năng lực của bạn hiện tại, và tính tương đồng về sự khó khăn trong một khoảnh khắc giai đoạn ngắn của cuộc đời, bạn cũng sẽ được như tôi thôi, và thậm chí rằng sẽ thành công hơn nữa.

Bản lĩnh mỗi người không giống nhau. Bản lĩnh được xây dựng trên những nền tảng: ước mơ, ý chí, bền bỉ, nụ cười, gan lỳ…và những điều này tôi thấy bạn đều có đấy.

Huống chi, trong thời điểm hiện nay, Ngọc đang có nhiều cơ hội thuận lợi để vừa học vừa làm. Vào Đại học, bạn sẽ được hướng dẫn thêm các quy trình kinh doanh, lập chiến lược kinh doanh, các kỹ năng cần có của nhà quản trị, kết hợp với những kinh nghiệm thực tiễn, bạn hoàn toàn có khả năng để thành công trong khối ngành Kinh doanh mà mình yêu thích.

Nếu vẫn là câu hỏi: Tiền đâu? Tiền nằm trong khả năng của chúng ta đó, trong đôi tay và khối óc, trong kiến thức và sự bền bỉ “dám làm” của bạn đó.

“Cứ làm, cứ đi” thì mình mới cảm nhận được thành quả, dù ít hay nhiều, thậm chí sẽ không thành công, nhưng cuộc đời sẽ không từ bỏ những người sống và làm việc đúng theo đam mê của mình đâu.

Với năng lực hiện tại, bạn hoàn toàn có niềm tin để đậu vào trường Đại học, đây là điều mà không phải ai cũng có lợi thế, nếu chỉ vì sự “Khó khăn” trước mắt mà chúng ta buông bỏ, thì liệu có uổng phí lắm không. Hiện tại, bạn chỉ lo lắng, nhưng chưa hành động để giải quyết sự lo lắng này mà.

Lập kế hoạch hành động, tìm kiếm giải pháp, thực hiện kiếm tiền hợp lý để vẫn đảm bảo chuyện học hành, ứng dụng song song lý thuyết kinh doanh và thực tiễn, tại sao không nhỉ? Bạn làm được đó.Cứ đi, rồi sẽ tới. Ngồi một chỗ chắc chắn là lùi thôi.

Cứ làm, rồi sẽ đạt. Không hành động, thì làm sao biết mình thành công hay không thành công.

Chúc bạn luôn vững vàng, và hành động với niềm tin thành công.